Thứ Sáu, 13 tháng 5, 2016

Dân mình là ai? (3) - Huy Hoàng

{By: Nguyễn Thành Nam}

Nhân ngày Thống nhất. Tiện chủ đề đang trao đổi với Ngô Bảo Châu: nước mình-dân mình. Nước mình ở đâu thì rõ rồi, có mốc chủ quyền có sổ đỏ, và một số đất, đảo… đang tranh chấp. Còn dân mình là ai? 

Huy Hoàng

Tháng 6/2015, tôi quay trở lại Nigeria. Lagos đón tôi và cả đoàn thật yên bình! Chẳng bù cho lần đầu tiên cách đây gần 4 năm. Lo nơm nớp. Naira đã vượt mức 200 một $US nhưng giá cả thị trường vẫn ổn định. Tổng thống cũ Goodluck Jonathan đã chấp nhận kết quả bầu cử mới. 

Khách sạn Oriental, Lekki, nơi tôi ở, hồi đó vẫn còn đang là công trình ngổn ngang. Buổi sáng không có tiếng chim kêu chích chích lãng mạn. Chỉ nghe tiếng rì rầm của máy lạnh trong khách sạn tiện nghi do những người Trung quốc xây dưng. 

Điện thoại reo! Anh Nam à, em đây. Em sang đón anh đi uống bia Star nhé.

Thật không thể tin được. Là Hoàng. Một trong những nhân viên đầu tiên và là người nằm lỳ nhất của FPT tại Nigeria. Về nước, mỗi người một nơi, cũng chẳng mấy khi gặp. Không ngờ lại gặp em ở đây. 

Sau khi hợp tác với FPT đổ vỡ, bác đối tác mời riêng em anh ạ. Em cũng suy nghĩ mãi. Lúc đó lại mới lấy vợ, nên quyết đi xây dựng sự nghiệp nuôi vợ con. Có ông anh họ, biết em sang nằm vùng bên này, cũng đang bàn đánh một số mặt hàng. Anh biết rồi, ở đây nhiều cơ hội lắm.

Tôi im lặng nghe em kể. Mừng cho em. Vậy là cũng có 1 kỹ sư CNTT ở lại, một hạt giống nảy mầm, sau chuyến phiêu lưu của chúng tôi. Tự dưng nhớ câu chuyện Minh Đen tâm sự: đi cùng đợt với em hồi đó, có một chị nhà buôn quần áo ở Đông Xuân, khét tiếng. Tiền bạc, kinh nghiệm đầy mình. Sau 6 tháng, chị ấy chịu không nổi bật bãi, còn lại mỗi em dựng nên cả thị trường này.

Có chút chạnh lòng. Thấy mình giống như bà chị Đồng Xuân nọ. 
Có tất cả, mà không làm được gì. 

Hoàng hoàn toàn không nổi bật trong đội chúng tôi. Em đi trong chuyến đầu tiên và ngay lập tức chấp nhận ở lại đất nước xa lạ, nhẹ nhàng. Đi làm về, tưới rau, nấu cơm, rửa bát, em chui vào phòng “tự kỷ”, ít khi tham gia chém gió. Một chút kỷ niệm tặng em – người FPT duy nhất trụ lại được Nigeria.

Tối thứ 7 đó Hoàng là superman lái xe đưa tôi và Vui ra bãi biển. Một đám đánh nhau. Hoàng điềm nhiên chụp ảnh. Bọn chúng xông vào giật máy ảnh. Anh ôn tồn giải thích: tao chụp hoàng hôn, bọn mày ngu tối làm sao mà hiểu được. Chúng đòi xem. Anh mở cho chúng xem, xóa mấy cái rồi bỏ máy ảnh vào túi đi thẳng. 

Đêm, ăn uống hoang tàng ở Imperal Chinese về, có mấy chú cảnh sát ra chiếu đèn, anh đâm thẳng vào. Chúng sợ quá, nhảy sang bên. 

Sao đâm tao? Chúng mày bảo tao đứng giữa đường để tắc đường à, ngu thế! 
Bằng lái đâu? Để nhà! Phạt 5 ngàn Naira! 

Mặc cả 3 ngàn, lúc đưa anh bớt lại 1 ngàn. Bảo cho bọn nó thế là quá nhiều rồi. 

Chủ nhật mới kinh, đi Lekki Reserve. Lại gặp cảnh sát. Lần này ở trên đường cao tốc. Tưởng hôm qua Hoàng rút kinh nghiệm. Hóa ra hôm nay vẫn không mang bằng lái. Thì ra anh bảo để bằng lái ở nhà là để ở Việt nam. Và ở Việt nam anh cũng chưa lái xe bao giờ. Thảo nào hôm qua cứ đòi đâm vào cảnh sát.

Lái xe không bằng trên đường cao tốc. Tội to, thiệt hại lớn. Anh bảo thì cũng như thuê taxi chứ có gì mà lăn tăn. Bù lại chúng tôi được chiêm ngưỡng rừng châu Phi, ăn eba với peper sup, nghe chim kêu vượn hú và ngắm đại bàng Nigeria bay lượn. Cũng đáng!

Tôi thích những con đường châu Phi! Kapuscinski viết trong cuốn “Gỗ mun” rằng, với người châu Phi, thời gian không tồn tại độc lập, không làm chủ con người. Ngược lại họ làm chủ thời gian. Thay vì 8h phải đến họp, họ bảo, bao giờ có người đến thì sẽ họp. Các con đường châu Phi cũng vậy. 

Cao tốc cũng như đường làng. Không có cột cây số, cũng chẳng cần biển báo. Đi mãi, đi mãi, hun hút đường. Thấy Google bảo chỉ có 35km, vậy mà đồng hồ xe đo gần 90km vẫn chưa tới.
Hỏi Lekki Reserve ở đâu, ai cũng chỉ cứ đi tiếp. Mãi thấy một chỗ có hồ nước rất đẹp, mặc dù có tên khác, chúng tôi vẫn quyết định dừng lại và gọi đây là Lekki Reserve. Thế là đến nơi.

Con đường hoang vắng chạy trong hoàng hôn. Giữa những cánh đồng cỏ và rừng dừa. Đây đó, những đám lửa cháy, mờ khói. Quanh mỗi đám cháy, không hiểu sao có những đàn cò trắng muốt đứng suy tư. Trên một cái đầm xa xa, 3 người da đen đang chèo một con thuyền độc mộc. 

Ở dưới cái đầm đó, chắc chắn có cá sấu.
Hoàng khẳng định. Cứ coi là như vậy đi. Ở đây là châu Phi mà Hoàng! 

Chúc em thành công nuôi vợ khỏe con khôn:-)



Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét