{By: Nguyễn Thành Nam}
Nhân ngày Thống nhất. Tiện chủ đề đang trao đổi với Ngô Bảo Châu: nước mình-dân mình. Nước mình ở đâu thì rõ rồi, có mốc chủ quyền có sổ đỏ, và một số đất, đảo… đang tranh chấp. Còn dân mình là ai?
Anh Hài
Anh tên Hài, nhập đội muộn một chút. Với vai trò thợ xây. So với dàn lập trình viên, sale, manager, leaders… thì thật là nhỏ bé. Mà vóc dáng anh cũng nhỏ thật.
Ngay ngày đầu tiên, anh rủ tôi đi xem mấy công trường đang xây chung quanh, lay lay mấy cái giàn giáo cao lênh khênh lắp bằng tre, sờ sờ mấy viên gạch rỗng, kết luận mấy chuyện xây nhà ở đây là nhỏ, có lẽ anh em mình nên bàn cách lùa mấy con gà hoang này vềcắt tiết cải thiện :)
Tối hai anh em ra sân ngồi hút thuốc tán phét, Hài kể, cứ tưởng Nigeria thế nào, hóa ra quá dễ chịu. Hồi em ở Libya nóng thôi rồi. Mà không hiểu sao cát nóng bỏng mà họ lại trồng được cam bạt ngàn, ngọt lự anh ạ. Khề khà, anh kể tiếp những phiêu lưu đời mình, nấu bếp ở Đông Âu, trồng cam ở Ả rập. Rồi những ngày làm công trên các hòn đảo của Polinesia,ngắm phụ nữ thổ dân thỗn thện. Người đàn ông nhỏ bé này thực sự là một công dân toàn cầu.
Tôi băn khoăn, em đã gần 50, sao vẫn còn phải lang thang kiếm sống vậy. Không đâu anh, ở quê, em có đội xây dựng, làm ăn cũng được. Các cháu đang học đại học, giỏi giang, ngoan ngoãn. Có điều máu giang hồ trong người cứ sục sôi. Nên khi có thằng cháu quen bảo FPT đang tuyển người sang châu Phi, em đâm đơn liền.
Từ ngày có Hài, căn nhà chúng tôi trở nên gọn ghẽ hơn. Ống nước thôi rò rỉ, ổ điện tém gọn gàng, sân gạch thêm phẳng, luống rau thêm tươi. Vui nhất là chị em. Số là nước ở đó toàn bơm từ giếng lên, mấy cái màng lọc trông bẩn bẩn, chị em sợ không dám tắm. Trong nhà có mấy cái máy điều hòa hỏng , chảy nước tong tỏng, không hiểu Hài làm thế nào mà máy lại hỏng thêm, nước chảy ồ ồ. Chị em kê xô hứng, mỗi ngày cũng được mấy chục lít “nước sạch”, chịu khó thì cũng tắm ổn.
Khi có khủng hoảng, bên đối tác bảo chỉ giữ lại 5 trong số 37 thành viên. Hài là người đầu tiên trong danh sách. Bác đối tác ca cẩm: “sao tất cả chúng mày không được như thằng Hài này”!
Về nước, anh một mực mời chúng tôi về nhà chơi. Quê anh ở Thái Bình, gần bãi biển Đồng Châu, gắn với tôi thời thơ ấu. Chúng tôi làm một con lợn sữa, lòng, tiết canh, quay.. rượu mềm môi. Hài bảo, anh em ăn mạnh dạn, đừng lo, con lợn này ở đây chỉ 200 ngàn thôi. Tôi giật mình, ủa, lợn bị tai xanh hay sao mà rẻ vậy. Không phải anh ơi, bà con trong vùng này nuôi lợn sữa để xuất khẩu sang Thụy Điển. Họ chỉ nhận những con nào da trơn bóng, không có sẹo siếc gì. Con nào chẳng may hay cọ chuồng bị loại, dân bán rất rẻ.
Mẹ kiếp, hóa ra mấy con lợn sữa quay mà mình ăn trong các khách sạn Hà nội toàn là lợn bị sẹoJ Mà đùa thế thôi, lợn sẹo thì ảnh hưởng quái gì đến lòng lợn tiết canh.
Ra về, chúng tôi khen, ở đây thật thư giãn. Tưởng Hài sẽ đãi bôi, nói Hà nội các anh này nọ, nào ngờ chú thẳng toẹt: vâng anh, xét về chất lượng cuộc sống, chắc chắn quê bọn em hơn Hà nội các anhJ
Thế đấy, ở châu Phi anh cũng hơn, về Việt nam anh cũng hơn!
Nụ cười "chất lượng cuộc sống", hơn đứt bọn anh rồi:-) |
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét