Thứ Bảy, 12 tháng 3, 2016

Xấu hổ!

{By: Khúc Trung Kiên}

Chúng ta hay xấu hổ. Xấu hổ vì gian hàng Việt Nam ở hội chợ quốc tế lèo tèo, không chuyên nghiệp. Xấu hổ vì người ta ghi lời nhắc nhở ở những khu du lịch bằng tiếng Việt. Xấu hổ khi tiếp viên hàng không bị bắt ở Nhật vì vận chuyển đồ ăn cắp...

Những cái đó tốt và chính đáng! Có điều chúng ta toàn xấu hổ vì hành động của người khác, hoặc vì những thứ to quá, lớn quá. Những cái xấu hổ mang tính quốc gia! Xấu hổ hộ Messi khi cậu ấy ăn vạ, hộ Mourinho khi ông này có vẻ thái quá khi phạt cô bác sĩ của Chelsea,...

Xấu hổ là một món quà quý giá mà tạo hoá đã ban cho con người.
Nó giúp người ta dừng lại khi cảm thấy mình đang làm việc không nên.
Nó là cơ chế tự kiểm soát, không phải để điều chỉnh hành vi người khác.

Xấu hổ hộ người khác chả giúp gì cho họ.
Xấu hổ tầm quốc gia cũng chả giúp nhiều cho đất nước.

Chỗ ngã tư Trần Thái Tông - Dương Đình Nghệ hàng ngày có rất nhiều người thản nhiên vượt đèn đỏ vì ở đó không có cảnh sát. Nhiều người đeo cà vạt và đi giày bóng lộn. Nhiều người chở con đến trường. Chả ai tự thấy xấu hổ.

Khi đái bậy bên đường bị người khác nhìn thấy, ta xấu hổ. Cái đó chẳng có ích gì. Giá như có thể xấu hổ khi đái bậy mà không ai nhìn thấy! Chỉ khi tự mình thấy xấu hổ, món quà tuyệt vời ấy của tạo hoá mới giúp được con người!

Nếu có một ước mong, hãy mong rằng mình còn biết xấu hổ, theo nghĩa nguyên sơ của nó, như hồi 5 tuổi chợt phát hiện ra rằng đang mặc quần thủng chim!

Cầu thủ nào đó ăn vạ thì cứ kệ cậu ta!

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét