Thứ Tư, 23 tháng 3, 2016

Đất nước trầu cau

{By: Khúc Trung Kiên}

Người ta nói không ai được chọn cha mẹ mình, cũng như không ai được chọn nơi mình đã sinh ra. Đó là quà tặng của Thượng Đế, dù Người không phải lúc nào cũng công bằng.

Thượng đế không ban cho người Việt những mỏ kim cương, hay những sa mạc cứ chọc cái ống xuống là hút được vàng đen đem bán. Chỉ có những làng mạc, những luỹ tre, những khu vườn nhỏ với cây cau, dàn trầu.



Chúng ta được nhận món quà như vậy, đất nước trầu cau.

Quả cau rất nồng, lá trầu thì rất cay. Món quà này chắc chắn không phải là thực phẩm, không phải đồ trang sức quý hiếm cũng không phải nguồn năng lượng. Không ăn được và cũng không bán được. Vậy ngụ ý của Thượng Đế là gì?

Phải chăng Người muốn nhắn nhủ người Việt muốn tồn tại thì phải biết dựa vào nhau mà sống? Dù muốn hay không. Như trầu và cau, nếu để riêng ra thì hoàn toàn chẳng có giá trị gì. Không có giá trị mãi thì sẽ chết.

Nếu được lựa chọn chưa chắc ta đã chọn trầu cau. Vấn đề là không ai được lựa chọn những món quà của Thượng Đế. Thôi cứ hài lòng với trầu cau, ít nhất thì đó cũng là cảm hứng cho những câu thơ Nguyễn Bính:
...........
Bây giờ cô đã lấy chồng
Gớm sao có một quãng đồng mà xa
Đầu tường cây bưởi không hoa
Sang bên nhà thấy bên nhà vắng teo
Lợn không nuôi đặc ao bèo
Trầu không cũng chẳng buồn leo vào dàn
Giếng khơi mưa ngập nước tràn
Ba gian nhà nhỏ, ba gian nắng chiều

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét